Editor: lonelyheart0211
Lâu lắm rồi chưa từng thả lỏng như thế này, vì vậy hãy để ta dựa vào một lúc, chỉ một lúc thôi…
Chap 7
Bóng tối trong khu rừng đột nhiên vang lên tiếng xé gió, một mũi tên lớn hung hăng đâm xuyên qua vai một tộc nhân Tân Nguyệt.
“Tắt đuốc”. Shim Changmin nói, khom lưng đi tới vỗ vỗ vai mấy người, mấy người kia nhanh chóng lĩnh hội vọt ra ngoài bóng đêm. Ngay sau đó, trong khu rừng truyền ra mấy tiếng kêu thảm thiết, một trận thanh âm huyên náo quá đi, im lặng trở lại, quỷ dị khiến người ta vô cùng sợ hãi. Sau một thời gian dài im lặng, sắc mặt Shim Changmin bỗng nhiên biến đổi, một quyền đấm trên mô đất nhỏ. “Chết tiệt!”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, ngay tức khắc một con sói liền bị người từ trong rừng cây ném ra ngoài, trên mình cắm đầy mũi tên. Các binh sĩ khác của tộc Tân Nguyệt bắt đầu rối loạn, trong mắt không hẹn mà cùng tràn đầy phẫn nộ.
“Thủ lĩnh, chúng ta xông lên!”
“Không được, đối phương quá nhiều người”. Shim Changmin trầm giọng nói, quay đầu lại nhìn ta, cau mày. “… Tập trung lực lượng, từ phía sau đột phá vòng vây”.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Shim Changmin dẫn theo mười mấy người còn lại chúng ta hướng về phía sau khu rừng, các mũi tên bắn lén liên tiếp rơi vào chỗ chúng ta, may mà không có ai bị thương. Đang lúc chúng ta sắp vào phía bên kia khu rừng, một trận mưa tên dày đặc từ phía trước đổ trút xuống người chúng ta, cắt đứt đường rút lui.
“Phá vỡ chúng”. Shim Changmin nói.
Hai cung thủ phối hợp ăn ý bắt đầu hướng về phía mưa tên mà phản kích, che chắn cho những người khác rút lui về phía bên trái.
Chúng ta di chuyển liên tục qua lại trong rừng, bất cứ lúc nào những mũi tên kia cũng đuổi theo gót chân chúng ta, xua chúng ta một khắc cũng không thể ngừng chạy về phía trước. Sau hai gã cung thủ, Shim Changmin lại an bài hai gã cao to lực lưỡng tộc Tân Nguyệt ở lại phục kích kẻ địch đến từ phía sau, nhưng những mũi tên vẫn đuổi sau lưng chúng ta, mà hai gã tộc Tân Nguyệt kia lại không bắt kịp đội ngũ của chúng ta.
Shim Changmin không dừng lại, tiếp tục dẫn theo chín người còn lại chạy trốn về phía trước, thế nhưng sau hai ba lần liên tiếp mất đi đồng bạn, tất cả mọi người đối với quyết định của hắn sinh ra hoài nghi, thậm chí có người kiến nghị tìm nơi để ẩn nấp.
“Không được, ở đây không thích hợp để ẩn nấp”. Shim Changmin nói, hắn đã sớm quan sát qua địa hình bốn phía, hiểu rõ ngoại trừ tiếp tục đi về phía trước thì không có lựa chọn nào khác. Đối phương đúng là đã quan sát kỹ mới động thủ ở chỗ này, làm sao có thể cho bọn hắn cơ hội ẩn nấp? “Nếu dừng lại, kết quả chỉ có thể là có thêm người chết mà thôi, biện pháp duy nhất chính là lợi dụng ưu thế về tốc độ để thoát khỏi bọn chúng”. Shim Changmin nói.
“Nếu đã như vậy, các ngươi cứ đi trước, đừng để ý đến ta”. Ta không phải là tộc nhân Tân Nguyệt, không như bọn họ nhanh nhẹn khác hẳn người thường, theo bọn họ, chỉ làm chậm tốc độ của bọn họ mà thôi. Tiếp tục đọc →